Làm gì khi được kết bạn?

17:59 Posted by Duy Trung

Phần II - Kỉ nguyên Facebook


Với nhiều người, việc nhận được một yêu cầu kết bạn là chuyện hết sức bình thường nhưng với một thằng có số lượng bạn bè chưa đến 200 cùng với việc chẳng có gì nổi trội cả trên Facebook và ngoài đời thì việc có một yêu cầu kết bạn được gửi đến có thể ví như Linkin Park đến Việt Nam vậy.



Khi nhận được một yêu cầu kết bạn, việc đầu tiên, như một thói quen là vào trang cá nhân của người đó xem người đó là người quen hay không, nếu là người lạ thì xem xem mặt mũi ra sao, đã gặp ở đâu chưa, thông tin cơ bản thế nào, có những ai là bạn chung. Ngay sau đó, một câu hỏi có thể được ví với một dòng điện có hiệu điện thế 50kV, cường độ dòng điện 1000A nhưng chỉ có tác động trong nửa giây hiện lên trong đầu: “Đồng ý kết bạn hay không?

Nhiều người, họ trả lời câu hỏi trên rất nhanh, rất dứt khoát và có thể là trả lời trong vô thức thậm chí chẳng cần xem xét nhiều; với một số người khác, họ trả lời câu hỏi trên một cách có ý thức hơn theo kiểu xinh thì đồng ý, xấu thì cho qua; nhưng với tôi, đây là một câu hỏi không dễ giải và câu trả lời là “có” hay “không” đều mang tới những cơ hội và rủi ro nhất định.

Giả sử câu trả lời là “có” thì tôi đang chờ đợi điều gì từ người bạn online mới này khi mà về chuyện bạn bè tôi tự thấy khá thỏa mãn rồi? Tôi đã có những người bạn mà có thể ngồi với nhau hàng giờ để tâm sự về cuộc sống, công việc, tình cảm,… Tôi cũng đã có những nhóm bạn để chém gió, chơi bời vui vẻ mà không cần thiết phải quan tâm xem đối phương có quan điểm thế nào về cuộc sống, tình cảm,… Còn nếu thêm một bạn chỉ để thêm một cái nick sáng trong danh sách các bạn online; thêm một số cái like lạnh lùng trên một số dòng trạng thái, chẳng biết bên kia thích nội dung được viết hay thích cách viết hay thích chỉ vì status đó đã được viết;… thì tôi cũng có hàng tá trong danh sách bạn bè mà muốn xóa đi chẳng hết rồi.

Có lẽ thứ còn thiếu duy nhất và có thể trông chờ vào một số người bạn ảo mới là những người đọc những dòng được viết trong những lúc ngớ ngẩn của tôi, bình luận về nó một cách hào hứng, xen lẫn trong đó là một chút thích thú, một chút tò mò, một chút ngưỡng mộ hay gì gì đó đại loại thế. Nhưng lại có 3 vấn đề phát sinh ở đây. 

Thứ nhất, điểm mạnh nhất, có thể gây được sự chú ý lớn nhất của mọi người của tôi là sự thông minh và hóm hỉnh. Tuy vậy sự thông minh và hóm hỉnh của tôi lại chỉ ở mức đủ dùng, không thực sự nổi bật (tức là chỉ đủ để tôi cảm thấy những gì mình viết ra cũng không quá ngu ngốc và nhàm chán, tất nhiên là tôi vẫn sử dụng sự thông minh và hóm hỉnh đó vì ngoài chúng ra, tôi chẳng biết phải làm gì để người khác chú ý đến mình hơn cả). Nói thế có nghĩa là tôi có thể có những dòng trạng thái hội đủ 2 yếu tố trên để khuyến khích mọi người tương tác với tôi tuy nhiên trên cái mạng xã hội có hàng triệu người sử dụng thì có hàng trăm nghìn người khác thông minh hơn tôi, hóm hỉnh hơn tôi. Tôi giống như một món quà lưu niệm đẹp nằm giữa hàng tá những món quà lưu niệm khác lung linh hơn gấp tỉ lần, tất nhiên là nếu được chọn thì người ta sẽ không chọn tôi và có thể tôi sẽ nằm ở cửa hàng từ năm này qua năm khác, lâu đến nỗi chính chủ cửa hàng cũng chẳng thể nhận ra sự tồn tại của tôi nữa.

Thứ hai, mặc dù thông minh và hóm hỉnh ấy nhưng tôi bộc lộ nó trên Facebook rất ít. Vào cái hồi còn hoạt động mạnh thì một ngày tôi cũng chỉ đăng 1 status, tối đa là đến cái thứ 2. Bây giờ thì hàng tuần tôi mới đăng một cái, thậm chí tôi còn không chắc được rằng những người bạn trong danh sách bạn bè của mình còn nhớ được sự tồn tại của tôi trên Facebook nữa không. Có thể họ nghĩ rằng tôi khóa nick hoặc bị hack mất rồi cũng nên. Và vì hoạt động ít như vậy nên những người bạn mới chẳng có nhiều cơ hội để biết được tôi thú vị đến mức nào, và khi sự kiên nhẫn của họ không còn, tôi không thể chứng minh được sự thú vị của mình thì tôi sẽ không thể có những người bạn thích thú chú ý đến những status của tôi được.

Vấn đề thứ ba, nếu nhận lời kết bạn mà chỉ trông chờ người khác quan tâm đến mình còn mình thì chẳng có tí tình cảm nào thì xem ra hơi thiệt thòi cho những người mang danh “bạn bè” này quá.

Chính vì thỏa mãn với những bạn bè ngoài đời của mình và 3 lý do khiến cho kì vọng về những người “bạn” online nhiều khả năng sẽ không được đáp ứng nên câu trả lời của tôi thường là “không”. Tuy nhiên trả lời “không” như vậy không phải là không có chút gì đắn đo.

Cái đắn đo của tôi không phải là sợ người khác nghĩ mình kiêu. Sợ người khác nghĩ mình kiêu không nằm trong từ điển của tôi bởi vì… tôi kiêu thật, mà cũng chưa biết được một kẻ thích làm điều mình muốn và một kẻ thích người khác làm điều mình muốn thì đâu mới là kẻ kiêu (ngạo) hơn và vì với tôi, việc gọi người khác là “bạn bè” mà lại đối xử với người ta như thể với người lạ thì đó mới là cái kiêu thực sự. Vậy nên tôi vẫn “kiêu” như thế, vẫn không kết bạn với người mình không (chưa) thích kết bạn và để họ trong nhóm follower. Nếu cảm thấy chán ghét việc phải trở thành người theo đuôi (follow) tôi chỉ vì lời mời kết bạn chưa được trả lời thì họ hoàn toàn có thể vào trang của tôi, click vào nút “follow” và chọn “unfollow” một cách đơn giản, nhẹ nhàng, chắc sẽ ấm ức một chút nhưng thà thế còn hơn ấm ức về sau này.

Cái mà khiến tôi cảm thấy đắn đo là việc có phải mình đã bỏ lỡ cơ hội có được một người bạn “offline” tốt hay không. Nói là thỏa mãn với những người bạn ngoài đời của mình nhưng có thêm bạn lúc nào cũng tốt, và thực tế thì trong danh sách bạn bè thực của tôi, có nhiều người là từ bạn online mà thành. Một số trong đó còn để lại cho tôi những kỉ niệm thật khó quên. Nói chung, đôi lúc với những người quan tâm đến mình, mở lòng ra một chút cũng tốt, và đồng ý lời mời kết bạn chính là bước đầu của sự mở lòng ấy…

Như đã nói trước, tất cả những suy nghĩ trên chỉ tồn tại trong vòng nửa giây cho đến khi tôi kết thúc việc nhìn chằm chằm vào câu hỏi của Facebook và đưa chuột click vào nút “Not now”. Tất nhiên, sẽ có một lúc nào đó tôi sẽ xem xét lại quyết định của mình.

Mà thực ra thì một người "bạn" ngoài đời chắc gì đã tốt bằng một người bạn chưa gặp mặt bao giờ...

Tôi và Bóng đá

23:35 Posted by Unknown
1. Hồi cấp 3, tối vào nhà ông ngủ, nhà ông chỉ có chiếc ti vi CRT 19 inch, hiệu gì cả nhớ, dùng ăng-ten, chỉ chưa đến 12 kênh. Trong 12 kênh đó, có một vài kênh của VTC được phát miễn phí. Vào tối thứ 7, trên mấy kênh đó có phát mấy trận bóng Ngoại hạng Anh, thường là của các đội bóng tốp dưới hoặc là những cuộc đấu chênh lệch khi các trận đấu hấp dẫn hơn được chiếu trên kênh có thu phí rồi. Ấy thế mà tối thứ 7 nào cũng mở ti vi ra xem, bất chấp các trận đó đá vào lúc nào và của đội nào; xem trọn cả trận một cách tập trung khó hiểu. Bài tập cho hôm chủ nhật học thêm - kệ, để sau; ông mắng bắt đi học hoặc đi ngủ - đợi ông ngủ rồi xem tiếp. 

Có những hôm có các trận đấu Champion League đá vào khoảng 2-3 giờ sáng và kết thúc vào khoảng 4-5 giờ nhưng vẫn chẳng chịu bỏ lỡ trận nào. Cứ hôm nào đá như thế là đêm lên giường sớm nhưng vì sợ ngủ quên nên gần như không ngủ. Để chống buồn ngủ thì đã có cà phê. Vì sợ ông dậy, ông mắng nên chỉ dám để tiếng ti vi thật nhỏ, phải ngồi gần để nghe, không được hò hét và vừa xem vừa cầu nguyện. Trả giá cho những buổi xem bóng đá đó là những buổi sáng lên lớp gật gù, vì ngồi bàn đầu lại hay được thầy cô để ý nên nhiều khi phải chống mắt lên, đếm từng giây một cho đến giờ ra chơi để được gục xuống bàn.

Dù điều kiện không cho phép và cái giá phải trả là hàng tá nơ-ron thần kinh như vậy nhưng vẫn xem bóng đá, vẫn thèm bóng đá. Bóng đá như là một phần cơ thể, một thứ đam mê, một tình yêu khó hiểu.

2. Hồi mới lên đại học, ở với chị. Do còn vướng chuyện học hành, cũng không muốn chị không vui vì suốt ngày thức đêm xem bóng đá nên chỉ xem các trận của MU, vẫn không bỏ trận nào. Do không có ti vi nên mỗi lần xem phải lên mạng kiếm link sopcast, ban đầu khá vất vả, miết rồi cũng quen. May mắn thì xem được trận có bình luận tiếng Anh, xui xẻo thì nghe đủ thứ tiếng từ Romani, Trung Quốc, Nga đến những tiếng nước gì gì mà mình cũng chả biết. Ham bóng đá, thèm đá bóng. Bóng đá vẫn mang một thứ ma lực khó hiểu khiến ta không thể rời mắt, giúp ta vượt qua hết nỗi buồn và cô đơn.

3. Hôm nay, xem lịch thi đấu Ngoại hạng Anh, MU không đá, chẳng thiết xem trận nào nữa. Mà MU đá cũng chưa chắc đã xem, từ đầu mùa đến giờ bỏ không biết bao nhiêu trận rồi.
Hồi trước vất vả để được xem một trận bóng đã đành, giờ thì ti vi có, không thích ti vi thì điện thoại có cài VTVplus, FPTplay, chỉ cần bấm vào là sẽ kiếm được trận bóng để xem ấy thế mà vẫn không xem. Các trận không xem được do bận bịu hay hò hẹn gì đã đành, nhiều khi ở nhà một mình mà xem trận bóng cũng bập bõm, hiếm khi xem trọn cả trận.

Dường như bóng đá không còn là đam mê nữa, mà hình như mình không có cái gì thực sự là đam mê nữa.

Lạc mất đam mê, lạc mất chính mình...


Linh tinh ngày Tết

10:51 Posted by Unknown
(Hình ảnh không mang tính chất minh họa)


1. Hôm nay là mồng 3 Tết và như thế có nghĩa ngay từ những ngày đầu năm tôi đã không thực hiện được một điều đã nói, không biết có phải là báo hiệu trước của một năm "cả thèm chóng chán" và thất bại toàn tập hay không.

Tối 30 Tết tôi định viết một bài cho hết năm nhưng một đống việc không tên đã cắt luôn cả thời gian xem Táo quân và khiến tôi phải xem lại vào hôm mồng 1 chứ đừng nói là còn thời gian để viết mới cả lách. Những tưởng để đến ngày mồng 1 viết cũng được nhưng ai dè mọi chuyện lại chẳng như là mơ. Bài viết khai bút của tôi (về một chủ đề khác) đã bị thay thế bằng bài than thở này.

Từ cái hồi chuyển đổi địa bàn hoạt động, tôi đã không còn một chỗ riêng tư đúng nghĩa nữa. Vui phải vui chung và tuyệt đối không được buồn. Hồi xưa tôi có thể cắm chốt trong phòng bật nhạc, nghe đài và làm cái gì tôi muốn vào những lúc tâm trạng chẳng ra sao nhưng bây giờ thì không thế. Giờ thì mọi người xem ti vi tôi phải xem ti vi, mọi người hát karaoke ầm ĩ tôi phải lắng nghe cái ầm ĩ hoặc là xuống bếp. Cảm giác một mình ôm máy tính viết lách hoặc bật nhạc rồi lăn ra ngủ trở thành một thứ cảm giác xa xỉ. Khi bầu không khí riêng tư được trả lại thì cũng là lúc tôi phải lên giường nằm ngoan ngoãn như đang ngủ nếu không muốn phải nghe những tiếng phàn nàn của bố mẹ. Thường thì tôi cũng chẳng ngủ luôn đâu mà còn nằm chán chê chơi điện tử, nghe nhạc, nhắn tin nữa nhưng bảo viết thì chắc chắn không viết được. Nếu mà vào những hôm vui vẻ thì không sao nhưng vào những lúc buồn và bực thì khó chịu lắm. Chẳng thế mà hôm qua tôi đã phải trốn nhà ra quán nét ngồi chỉ để lướt Facebook, mở Fifaonline lên mà không nhìn thấy áo cầu thủ rồi ép xịt thẻ Suarez +2. 

Tất nhiên là kêu thì cũng chỉ là kêu vậy thôi chứ tôi cũng chẳng có ý trách móc gì ai cả vì mất chỗ riêng tư bù lại tôi cũng nhận được khối thứ khác rồi.

2. Chưa có cái Tết nào tôi lại mong hết và thấy lười, thấy chán như cái Tết này. Chẳng muốn đi đâu, chẳng muốn gặp ai, chỉ muốn được trốn ở một góc nào đó để chơi điện tử (mặc dù cũng chỉ chơi được một chút là cũng chán). 

Không muốn đi đâu, không muốn gặp ai vì hai lí do.

Lý do đầu tiên là bạn bè thì hầu như ai cũng gặp rồi, giờ gặp lại thì chẳng biết nói chuyện gì. Mấy thằng bạn bình thường, có gặp nhau sẽ lại lôi nhau lên bàn rượu. Tính tôi cũng chẳng thiết rượu cho lắm, tự nhiên đợt này lại thấy sợ sợ dù chẳng uống nhiều. Mà thấy mấy câu chuyện trên bàn rượu nhạt thếch, bảo uống để anh em thêm thân tình mà thân tình đâu chả thấy, chỉ thấy nhức đầu. Anh em bạn bè mà mang chén rượu ra đo tình cảm của nhau thì đúng là anh em bạn bè cũng chả ra gì rồi.

Cái lý do thứ hai là đi đâu, gặp ai dường như cũng chỉ có 2 câu hỏi quen thuộc đến nhàm chán là “làm chỗ nào?” và “bao giờ cưới”. Thôi thì cũng là vì người ta quan tâm. Việc làm là cái mà phải có nếu còn muốn có cái ăn nhưng vợ có phải là thức ăn đâu mà phải có và phải có sớm – “sang năm cưới”. Với cái thằng chưa có người yêu và cũng chưa muốn yêu, vẫn còn muốn độc thân thì cái cụm từ “sang năm cưới” trở thành cơn ác mộng nếu nó không được phát ra từ cái miệng chém gió của tôi. 

3. Nói đến chuyện yêu tự dưng lại nhớ đến câu nói của một người bạn đại học là con gái: “Bác tốt vừa thôi, tốt quá con gái không yêu đâu”. Lẽ ra tôi nên nghe theo lời bạn đó, tốt vừa thôi. Phải để con gái cần một chút, thèm một chút thì mới yêu được; chứ tốt quá là con gái không muốn mất, chỉ muốn giữ lại và tất nhiên như thế thì chỉ là bạn, không là người yêu được. Tiếc là tôi không phải là thằng biết nghe lời, cứ có tình cảm với ai, muốn tốt với ai là phải tốt cho bằng được, quan tâm đến người ta như thể quan tâm đến người yêu tương lai của mình và rốt cuộc thì bạn vẫn chỉ là bạn, anh em vẫn chỉ là anh em, không yêu được.

Trên đời này chắc là có tình yêu sét đánh đấy nhưng tình yêu đó không thể đến với tôi. Với tôi thì cứ phải quen, phải thân, phải tìm hiểu nhau chán mới có thể yêu được. Tôi chẳng muốn tán gái bằng những lời hoa mĩ, giả tạo; muốn sống với chính mình được sống để rồi ai yêu con người thật của tôi rồi sẽ yêu tôi nhưng mà khổ cái tôi là thằng không dễ mở lòng và vì một số chuyện trong quá khứ nên tôi càng khép kín vì vậy ai càng quan tâm tới tôi là càng thấy tôi gồ ghề, sắc cạnh, khó hiểu (mặc dù tôi thấy mình cũng chẳng có gì là khó hiểu lắm). Có lẽ thấy cái vẻ gồ ghề sắc cạnh đó mà chẳng có ai muốn tiếp tục hiểu về tôi thành ra sự cố gắng mở lòng của tôi thành vô ích. Một lý do nữa khi người ta không muốn hiểu thêm về tôi là vì “thân rồi thì khó yêu lắm”, mà không yêu thì tìm hiểu nhiều làm gì. Thế ấy, không thân thì không yêu được mà thân rồi thì càng không yêu được, bảo sao mà tôi vẫn chưa có người yêu.

Biết nói sao nhỉ? Thực ra, nguyên nhân sâu xa là do tôi chưa sẵn sàng yêu. Phải rồi, làm bạn tôi thì sướng lắm nhưng làm người yêu tôi chắc chắn sẽ khổ mà tôi lại không muốn ai khổ vì mình, người tôi yêu thì lại càng không.

Ngày xưa, tôi tưởng mình đã sẵn sàng để yêu, ai dè chỉ là mộng tưởng…